🫎 Bảo Bối Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu
Chương 193: Ba con tranh đấu Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu Tiểu Thanh Tân - Đọc sách truyện hay online miễn phí Danh mục Truyện Ngắn - Ngôn Tình
Chương 73-1: 1. @all,hi hi chương mới đây, sorryvì sự chậm trễ này!!!!! Trong lòng của Nhiếp Tử Vũ chợt cảm thấy bất an, có dự cảm chẳng lành ngẩng đầu nhìn tới phía Nhiếp Tử Phong đang vô cùng lãnh khốc, sau khi nhìn thấy đáy mắt của anh nổi lên lửa giận thì đã
Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu - Tiểu Thanh Tân ~ Chương 271 If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.
Mời mọi người cũng theo dõi bộ tiểu thuyết ngôn tình “Bảo bối, ngoan ngoãn để anh yêu” của tác giả Tiểu Thanh Tân nha! Năm cô mười tuổi, hắn ôm người phụ nữ khác đang muốn làm chuyện xấu, cô kêu một tiếng “ba ba”, chuyện tốt của hắn hóa thành chuyện xấu.
Bạn đang đọc bộ truyện Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu của Tiểu Thanh Tân tại Truyenonline123.net . Bộ truyện Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu thuộc thể loại (Ngôn tình) là Sự kết hợp độc đáo của tác giả Tiểu Thanh Tân, tạo nên một câu chuyện vô cũng hấp dẫn.
Bối Doanh Doanh đi thẳng đến thang máy đi xuống tầng hầm để xe, trợ lý bảo cô ở đây chờ một chút, cậu ta sẽ lái xe đến liền. Sau khi lên xe, Bối Doanh Doanh nhìn 6 cái túi đặt trên chỗ ngồi bên cạnh mình, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Truyện Bảo bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân. Truyện ngôn tình, hoàn, cổ đại, hiện đại, xuyên không post nhanh nhất, nhiều nhất.
Chương 6: Ai dám nói em xấu? « Chương Trước. Quản Lý. Chương Tiếp ». Nửa đêm, vốn phải ngủ rất say, Ninh Noãn Dương lại vùi trong ngực Đỗ Ngự Đình, ngọ nguậy không yên, nũng nịu nói: “Ngự Đình, em khát nước!”. Từ trước đến nay Đỗ Ngự Đình vẫn có thói quen
Bạn đang theo dõi thich truyen full Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu của tác giả Tiểu Thanh Tân rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ
G0FWS. Editor Táo đỏ phố núiHai người tắm rửa xong, sau khi hong khô quần áo xong, thì trời bên ngoài cũng ngừng mưa. Bởi vì đồ dùng trong nhà gỗ không đầy đủ, cho nên Nhiếp TửPhong quyết định vẫn nên trở lại biệt trên mặt cỏ ướt sũng, cảm nhận được sự mềm mại dưới chân, Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, tâm trạng không khỏi vui vẻ, khoé miệng tự nhiên nhếch lên thành một đường mắt nhìn thấy nụ cười của cô, trong lòng của Nhiếp Tử Phong rung động, dịu dàng hỏi "Em cười cái gì?" Lời nói vang lên trong gió rất ngọt ngào và dịu dàng, để lộ ra tâm tình của anh. Die nd da nl e q uuydo vậy, Nhiếp Tử Vũ nhanh chóng thu lại nụ cười của mình, hốt hoảng quay đầu tránh đi tầm mắt của anh "Em cười cũng không được sao?""Cười thì có thể, nhưng mà nếu như em cười về anh …" Nói tới đây Nhiếp Tử Phong tạm dừng một lát. Ngay sau đó nở ra một nụ cười thần bí, nhìn chằm chằm Nhiếp Tử Vũ nói "Anh đoán, có phải em vừa nghĩ tới cái vừa rồi em mới được nhìn cho nên mới cười như vậy có phải không?""Biến thái!" Nhiếp Tử Vũ bĩu môi, cho anh một cái liếc mắt xem thấy cô mắng mình như vậy, Nhiếp Tử Phong giận quá hóa cười, cười tà ác, lộ ra sự nguy hiểm trong lấy ánh mắt nóng bỏng nhìn toàn thân từ trên xuống dưới của Nhiếp Tử Vũ một lượt, nghĩ tới cảnh kiều diễm ở trong nhà gỗ, nhất thời liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, giọng nói cũng trở nên khàn khàn mị hoặc "Em còn nói anh biến thái, em có tin là anh sẽ thật sự biến thái với em hay không!"Dứt lời, Nhiếp Tử Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn mình giống như con sói đang nhìn con mồi, không nói bất cứ lời nào liền kéo váy lên chạy bịch bịch bịch bịch’ về phía trước, cũng không thèm nhìn đường cho kỹ, chỉ cần thoát khỏi anh là tốt rồi. Nhưng mà cô chạy quá nhanh, lại thêm nước mưa khiến cho mặt cỏ trơn trợt, không chạy được mấy bước đã trượt chân, cả người nhanh chóng nghiêng về phía trước. Die nd da nl e q uuydo tại lúc cô mở to hai mắt chuẩn bị hôn môi xuống đất thì có một cái tay mạnh mẽ giữ lại và một giọng nói lo lắng vang lên "Cẩn thận." Do đến từ phía sau, cho nên chỉ sau một giây cô đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp. Bốn mắt nhìn nhau, mượn chút ánh sáng mờ nhạt, lúc đó hai người ở sát tới mức có thể nghe thấy nhịp tim đập của đối biết nhìn nhau bao lâu, sau khi Nhiếp Tử Vũ phát hiện đáy nắt anh hiện lên sự thâm tình, lúc này cô mới vội vàng đẩy anh ra, rời khỏi vòng tay ôm ấp của anh."Cảm ơn." Cô cúi đầu xuống, nói lời cám ơn với anh."Khụ khụ, không cần." Nhiếp Tử Phong cũng xấu hổ, không được tự nhiên sờ sờ cái mũi, sau đó do dự một chút liền nhanh chóng nắm lấy tay của Nhiếp Tử Vũ. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh khẽ giải thích, nói "Trên mặt đất cực kỳ trơn trượt, để anh nắm tay em đi, nếu không mất công em ngã anh lại phải gọi bác sĩ tới đây." Taoo do leê quíy giác hơi lạnh ở bàn tay bé nhỏ của cô bị bàn tay to của anh nắm chặt lại, Nhiếp Tử Vũ cảm nhận được sự ấm áp trước nay chưa từng có. Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ trở nên dịu dịu dàng như vậy, sao cô có thể không yêu anh được, chỉ tiếc là, giữa bọn họ không có kết quả.※Sau khi trở lại biệt thự, đã là hơn mười giờ tối. Tuy đã tắm rửa sơ qua ở bên nhà gỗ rồi, nhưng Nhiếp Tử Phong vẫn rất săn sóc cho cô mà chuẩn bị nước tắm, sau đó nhân lúc cô đi vào nhà tắm để tắm rửa thì anh nấu món mì hải sản thơm phức cho hai uống no say, rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ, Nhiếp Tử Vũ nói với Nhiếp Tử Phong ngủ ngon xong liền đi vào phòng đi ngủ. Còn Nhiếp Tử Phong ở lại, dọn dẹp những thứ còn lại ở trong bếp, sau đó đi vào thư phòng xử lý công sau - -Đêm qua một trận mưa đã rửa đi một lớp bụi bặm, tưới tắm cho hoa cỏ, trong không khí thoang thoảng có mùi của bùn đất và hương vị của biển. Giống như những ngày vừa qua, Nhiếp Tử Vũ rửa mặt chải đầu xong thì đi xuống dưới nhà ăn. Taoo do leê quíy Tử Phong tay nghề vô cùng tốt, tuy chỉ làm được mấy món ăn đơn giản trong gia đình, nhưng mà mùi vị lại rất ngon tương đương với đầu bếp trong khách sạn năm sao. Cũng chính vì điều này, đã nhiều ngày cô bị Nhiếp Tử Phong hình thành thói quen kén ăn, trừ bỏ những món anh làm ra, còn lại tất cả đều không đụng tới. Có đôi khi anh bận rộn công việc quá, cô tình nguyện bị đói nhưng nhất định không chịu ăn bánh mì hoặc bánh bích đường đi tới nhà ăn, Nhiếp Tử Vũ đoán xem sáng nay ăn món gì. Nhưng tới khi cô tới nhà ăn, thì nhìn thấy trống không, trên bàn không có cái gì hết, vô cùng thắc mắc. Cô sửng sốt một lát, xoay người đi vào trong bếp cũng không thấy bóng dáng anh đâu, thậm chí không hề có dấu vết nấu ăn."Kỳ lạ vậy." Đôi mi khẽ nhăn lại, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cảm thấy hoang mang. Bình thường vào giờ này Nhiếp Tử Phong đã làm đồ ăn cho cô hoặc gọi đồ ăn tới cho cô rồi, hôm nay đã có chuyện gì xảy ra sao?Nghĩ tới đây, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ thoáng qua chút bất an. Quay đầu nhìn về cầu thang trên lầu, cô do dự một lát rồi đi lên nhanh đi tới thư phòng của Nhiếp Tử Phong, cô nhíu mày do dự đi qua đi lại. Từ lần bị bắt gặp gọi điện thoại tới giờ cô chưa đi vào đó, lần này nếu anh lại hiểu lầm là cô muốn chạy trốn thì làm sao bây giờ? Quan hệ của bọn họ không dễ dàng mới có thể hoà hợp được, nếu lại vì chuyện này mà đổ vỡ thì làm sao bây sao bây giờ? Cuối cùng thì cô nên vào hay không đây?Nhiếp Tử Vũ vô cùng rối rắm. Dđienn damn leie Cứ đi vào đi! Dù sao cô muốn chạy trốn cũng không có gì sai, ai bảo anh không nói tiếng nào đã nhốt cô tới đây!Nghĩ vậy, Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, hít một hơi thật sâu đẩy cửa phòng ngừng thở, thật cẩn thận đẩy cửa phòng ra, ngó đầu vào bên trong để thăm dò muốn tìm kiếm bóng dáng mà cô suy nghĩ. Nhưng mà cả thư phòng rộng lớn như vậy lại trống không, yên lặng như Vậy mà anh lại không có ở đây?Động tác mở cửa ngừng lại, Nhiếp Tử Vũ không dám tin điều mình vừa nhìn mày nhíu lại, cô suy nghĩ xem Nhiếp Tử Phong có thể ở chỗ nào vừa định rời khỏi thư phòng. Tuy nhiên ngay trong lúc cô xoay người đi ra, ánh mắt vô tình liếc nhìn ở dưới gầm bàn, hành động nhất thời dừng lại. Cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm xuống dưới sàn ở dưới gầm bàn, một giây, hai giây, mãi tới năm giây cô mới phản ứng kịp. Dđienn damn leie theo tầm mắt đang kinh ngạc của cô, thì thấy một bóng người đang nằm ở đó, chính là Nhiếp Tử cả mọi suy nghĩ đều biến mất khi nhìn thấy bóng dáng của anh, Nhiếp Tử Vũ vội vội vàng vàng chạy lên phía trước, nhìn thấy đúng là Nhiếp Tử Phong đang nằm dưới đất ngất đi. Sắc mặt của anh đỏ ửng lên một cách bất thường, ngay cả lúc ngất đi cũng nhíu chặt mày lại, cho thấy trong lòng không thoải mái. Nhiếp Tử Vũ theo trực giác đặt tay lên trán anh,lập tức cảm thấy nóng bỏng cả tay."Trời ơi! Phát sốt rồi." Trán của anh nóng như lửa. Nhìn sắc mặt của anh vô cùng khó coi, trong lòng Nhiếp Tử Vũ rối lên không biết làm định là bởi vì tối hôm qua! Lại nhớ tới chuyện tối qua sau đó anh còn để cho mình tắm rửa trước, Nhiếp Tử Vũ đoán chắc là nhất định khi đó anh bị lạnh. Đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Nhiếp Tử Phong đang mất đi ý thức, Nhiếp Tửu Vũ lại cảm thấy lo lắng và áy náy trong lòng."Nên làm cái gì bây giờ đây." Nhiếp Tử Vũ lo lắng không biết nên làm cái gì bây giờ. Thường ngày chỉ cần bình hơi nhiễm bệnh một chút là bác sĩ sẽ tới chăm sóc, ngay cả khi một mình ở Mỹ ba năm, Lãnh Duy Biệt cũng mời người giúp việc tới chăm sóc cho mình, cho nên lần đầu cô gặp phải chuyện như vậy, khó tránh khỏi bối rối. Die~nn ddan leê Quy ido nn. Ánh mắt vô tình liếc nhìn thấy điện thoại di dộng ở trên bàn, Nhiếp Tử Vũ theo bản năng muốn cầm lấy điện thoại di động để gọi cấp cứu. Nhưng sau khi cô bấm một dãy số xong, lại suy nghĩ tới cô vẫn không biết tên của hòn đảo mà bọn họ đang ở, ngón tay dừng đầu lo lắng nhìn về phía Nhiếp Tử Phong đang nằm dưới đất, Nhiếp Tử Vũ lại đấu tranh nội tâm, sau hơn một phút cô buông điện thoại xấu gì thì cô cũng đã sống mười tám năm rồi, chẳng lẽ không chăm sóc được người đang phát sốt sao?!Nghĩ tới đây, đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ chợt lóe lên sự kiên định. Lập tức đi tới trước máy vi tính trên bàn làm việc của anh, lên mạng khi tra baidu mới biết, Nhiếp Tử Vũ phải mất rất nhiều sức lực mới có thể kéo Nhiếp Tử Phong từ dưới đất đi lại chiếc giường lớn, sau đó mở tủ lạnh ra lấy một miếng đá bỏ vào bọc nilon đựng thức ăn sau đó bao lại lót ở sau đầu của Nhiếp Tử Phong, sau đó lại dùng nước lạnh lau lau một lượt trên cơ thể của anh, sau đó lấy khăn lạnh để lên trên cái trán nóng hổi của anh, lúc này mới xong làm tất cả các biện pháp để hạ nhiệt, bây giờ chỉ cầu ông trời khiến cho anh mau mau tỉnh lại. Nhiếp Tử Vũ không ngừng hướng về phía trời xanh để cầu nguyện, sau đó hít từng hơi từng hơi, rồi đi xuống dưới lầu.
Editor Táo đỏ phố núiHôm sau, Nhiếp Tử Vũ liền nói với mẹ Nhiếp chuyện dọn ra sống ở bên ngoài, nhưng mà mẹ Nhiếp nhất định không chịu đồng ý. Mẹ Nhiếp ngại ngùng nói xin lỗi, sau đó cam đoan sẽ không để xảy ra chuyện như vừa rồi nữa, sau đó dùng chuyện này cầu xin cô không cần dọn ra ngoài. Vì bất đắc dĩ, Nhiếp Tử Vũ cũng đành không nhắc tới chuyện này cũng bắt đầu từ hôm đó, Nhiếp Tử Vũ đi sớm về trễ, thường xuyên không nhìn thấy bóng dáng đâu. Có lúc cô sẽ đi gặp bạn cũ ôn chuyện hoặc đi ngắm cảnh ở xung quanh, hoặc là đi ăn những món ăn ngon mà ở Mỹ không có, lâu lắm rồi cô không được ăn, hoặc là cô tình nguyện ngồi ngẩn người trong quán cà phê cả ngày cũng không muốn về nhà họ ngày nào đó, nhà họ Nhiếp - -Cũng không biết vì sao khi trời bắt đầu sáng, trên người của Nhiếp Tử Vũ liền đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ, tất cả đều có vết máu ứ đọng. Vì vậy, Lãnh Duy Biệt vô cùng đau lòng. Muốn huỷ bỏ cuộc lẽ những người khác sẽ cho vết thương của cô chỉ là vô tình, chỉ có Nhiếp Tử Vũ mới hiểu rõ, vết thương này của cô là do có người cố ý tạo thành... ※Trong thư phòng ở lầu hai, cửa được đẩy ra, một giọng nói lanh lảnh vang lên. Dienxdandf Kê quyu dong."Anh đã để xảy ra chuyện gì?Không phải tôi đã nói anh hãy nhanh chóng giải quyết con tiện nhân Nhiếp Tử Vũ sao? Tại sao anh chỉ gây cho nó chút vết thương như vậy? Tôi đã đưa cho anh bao nhiêu tiền như vậy, mấy người là đồ ăn hại sao?!" Mấy câu chất vấn liên tiếp vang lên."Phải làm cho dứt khoát một chút! Giống như năm đó các người đã ngộ sát Nhiếp Tử Phong vậy, ra tay độc ác, không chút nhân từ nào, có nghe không!" Nói xong, nét mặt của cô ta dần dần trở nên hung dữ và độc ác,trong mắt xẹt qua tia khát máu "Làm sạch sẽ vào, đừng để lưu lại bất kỳ chút dấu vết nào cho tôi! Đừng để giống như ba năm trước, để cho người ta túm được đưa tới đồn cảnh sát, nếu tôi không có người quen biết, thì bây giờ các người vẫn còn đang ăn cơm tù!"Nghe thấy đầu bên kia đã cam kết và bảo đảm không biết bao nhiêu lần, trong lòng Quan Duyệt mới cảm thấy yên tâm hơn một chút. Nhưng cô ta rất thông minh, nên không dám buông lỏng,tiếp tục nói "Nhưng nếu ngày mai tôi vẫn nhìn thấy cô ta, thì số tiền tôi hứa sẽ bị trừ đi một nửa, có biết chưa!"Giọng nói ngoan độc sau khi nói xong, lúc này Quan Duyệt mới "cạch" một tiếng gấp điện thoại điện thoại di động đã đóng lại, Quan Duyệt nở ra nụ cười âm hiểm và máu ngốc! Nhưng mà nếu như tìm người khác thì rất phiền phức, mà Nhiếp Tử Phong lại nhiều lần nhắc đi nhắc lại vụ hủy bỏ hôn ước với cô ta, nên cô ta đành phải vất vả nhiều lần đi tới đồn cảnh sát,nhờ người quen giúp đỡ để đưa hai người đã giúp cô ta ba năm trước ra tới đây, Quan Duyệt cất điện thoại di động đi, nhanh chóng thay đổi nét mặt. Lúc đang muốn xoay người đi xuống dưới lầu để lấy lòng lão phu nhân, trong nháy mắt quay người lại kia,cô nhìn thấy một đôi mắt ở ngoài cửa đang nhìn thẳng vào cô ta với ánh mắt khiếp sợ, trong nháy mắt cả người cô ta đông cứng ngay tại chỗ. Không khí bên trong thư phòng nặng nề tới cực điểm. Diádenxdadsfndf Kê quyu dong."Bà... " Một tay ôm ngực, sắc mặt Quan Duyệt trắng bệch. Nhìn đối phương từ từ mở cửa ra, lộ cả khuôn mặt, Quan Duyệt sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, nuốt nước miếng một cái,một lúc lâu sau mới nói ra được một câu "Bà... Bà... Bà tới đây từ lúc... nào... "Bà ta đột ngột xuất hiện, lại bị tiếng hét giận dữ của cô ta làm cho kinh ngạc và sợ hãi, một lúc lâu sau cũng chưa hoàn hồn, một lát sau, lão phu nhân nhìn chằm chằm vào cô ta, từ miệng thốt ra một câu"Cũng đã lâu rồi, đủ để nghe được tất cả đoạn đối thoại của cháu!"Nghe vậy, tất cả những suy nghĩ của Quan Duyệt trong nháy mắt đều tan thành mây khói, đầu óc trở nên trống rỗng. Một lúc lâu sau, cô ta mới phản ứng kịp muốn giải thích cái gì đó nhưng lời nói của lão phu nhân khiến cho những lời cô ta định nói ngăn lại ở cổ họng."Duyệt Nhi, bà chưa từng nghĩ cháu là loại người như vậy." Bà ta vốn định đi lên lầu để nhờ cô ta tra chút tài liệu giúp mình, nhưng không ngờ lại nghe được chuyện cô ta thuê người để đi giết người. Lão phu nhân không khỏi đau lòng, lắc đầu một cái, trong mắt tràn ngập vẻ đau lòng. Di3n~đ vì là bạn thân với bà nội của cô ta, cho nên mới yêu thương cô ta như cháu gái ruột. Vậy mà bà ta không ngờ được một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng hiền lành nhưng lại có lòng dạ độc ác như vậy, bà ta đã vô cùng thất tới đây, lão phu nhân không khỏi run run, cảm giác thật sợ hãi."Không, bà nội hãy nghe cháu giải thích, chuyện không phải như bà đã nghe đâu." Một người quan trọng luôn ủng hộ cô ta, cho dù như thế nào Quan Duyệt cũng không để mất đi được. Cho nên cô ta vội vàng giải thích, nhưng lão phu nhân lại nhẫn tâm một lần nữa cắt đứt lời của cô ta."Bà muốn đem chuyện này nói cho Tử Phong. " Vừa nói xong liền xoay người sang chỗ khác."Không, không được!" Vừa nghe đến chuyện bà ta muốn đem chuyện này nói lại cho Nhiếp Tử Phong, Quan Duyệt sợ tới mức vội vàng chạy lại ngăn cản ở trước mặt của bà ta, cản trở đường đi của bà ta. "Bà nội, bà đừng như vậy, cháu biết là cháu đã sai lầm rồi, cháu sẽ nói họ dừng tay ngay lập tức có được không? Cháu van xin bà đừng nói lại cho Tử Phong." Nói xong, cô ta nhanh chóng nặn ra hai giọt nước mắt. Nhìn sang, trên gương mặt xinh đẹp của Quan Duyệt hiện đầy vẻ lo lắng kèm theo một chút hung ác. "Bà nội, không phải bà cũng rất ghét cô ta sao?Cháu giải quyết cô ta rồi, đối với hai người chúng ta đều tốt không phải sao?" Không hề biết mình đã làm một chuyện sai trái, Quan Duyệt nói tiếp "Hơn nữa, không phải cô ta có cái gì đó với Tử Phong sao, là do cô ta cố tình bám lấy Tử Phong,hoàn toàn đoạt lấy anh ấy từ cháu, bà có biết không?"Cô ta cố ý bẻ cong sự thật, rồi quan sát sắc mặt của lão phu nhân. Vốn cho là bà ta ít nhiều gì cũng hiểu được nguyên nhân tại sao mình làm như vậy, nhưng không ngờ bà ta lại cố chấp lắc đó Nhiếp Tử Phong đã lên tiếng tố cáo, khiến cho bà ta suy nghĩ một ngày, cũng nhận ra được sai lầm của mình, không nên căn cứ vào nơi người ta sinh ra để kết luận nhân cách của một người. Ví dụ như bây giờ, bà ta cho cô ta là một người ưu tú, không ngờ lại có lòng dạ ác độc như vậy...Di3án~đ tới đây, lão phu nhân càng trên áy náy với Nhiếp Tử Vũ vì những chuyện mình đã lão phu nhân ngày thường vẫn luôn rất yêu quý mình, luôn lộ ra vẻ mặt hiền lành giờ phút này lại lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc và lạnh lùng nhìn mình, cả người của Quan Duyệt run rẩy. Cô ta còn muốn nói điều gì đó nữa, nhưng chưa kịp mở miệng, lão phu nhân đã nói bằng giọng điệu trách cứ."Làm sao cháu có thể làm như vậy đối với Vũ Vũ,cho dù thật sự nó có cái gì đó với Tử Phong, cháu cũng không thể hại nó như vậy không phải sao? Làm sao mà cháu có thể làm ra chuyện như vậy được!" Bà ta mạnh mẽ lên án, trong mắt là vẻ hối cho là lão phu nhân sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhưng không ngờ vẻ mặt của bà ta không có chút dao động bất đắc dĩ, Quan Duyệt hạ quyết tâm, cắn môi uất ức nói “Bà nội, cháu đã mang thai, van xin bà đừng nói chuyện này ra với Tử Phong có được không? Nếu không anh ấy thật sự sẽ hận chết cháu mất, cháu tin bà cũng không hy vọng con của cháu, chắt nội của bà vừa sinh ra đời đã không có ba chứ?” Nói xong, trong mắt lộ ra vẻ cầu ddn lie qiu doonQuả nhiên cô ta đoán không sai, sau khi nói câu này xong, vẻ mặt của lão phu nhân thay đổi một chút. Nhưng sự cao hứng của cô ta không kéo dài được bao lâu, chỉ vì một câu nói sau mà trong lòng như chìm xuống đáy bể.“Nhưng cho dù như thế nào, cháu cũng không nên gây tổn thương cho Vũ Vũ, lại còn gây hoạ cho Tử Phong.” Nghe cô ta kể lại như vậy, lúc này bà ta mới nhớ tới ba năm trước Tử Phong bị người ta đánh bị thương vào bệnh viện, thiếu chút nữa khó giữ được tính mạng, cũng chính vì chuyện này nên bà ta mới càng ghét Vũ Vũ hơn. Nhưng lại không ngờ được là chuyện này không liên quan gì tới Vũ Vũ, mà liên quan tới người mình rất yêu quý... "Làm sao bà lại cố chấp như vây chứ!" Quan Duyệt bị phản ứng của bà ta làm cho tức giận tới mức nói cũng không lựa lời, không chút nghĩ ngợi liền buột miệng mắng "Muốn trách thì trách con Nhiếp Tử Vũ chết tiệt kia kìa, nếu như không phải cô ta cướp đi Nhiếp Tử Phong, hôm nay cháu cũng không cần làm như vậy đối với cô ta, bà nghe còn không hiểu hay sao?""Thật sự xin lỗi."Nói xong vòng qua cô ta liền đi tới hướng cầu thang.
Giới thiệu EbookTác giả Tiểu Thanh Tân Thể loại Ngôn Tình Nguồn Trạng thái Đang raGiới thiệu truyệnMời mọi người cũng theo dõi bộ tiểu thuyết ngôn tình “Bảo bối, ngoan ngoãn để anh yêu” của tác giả Tiểu Thanh Tân nha!Năm cô mười tuổi, hắn ôm người phụ nữ khác đang muốn làm chuyện xấu, cô kêu một tiếng “ba ba”, chuyện tốt của hắn hóa thành chuyện cô mười lăm tuổi, cô mặc váy ngủ ren gợi cảm chạy vào phòng hắn, dụ dỗ cô mười tám tuổi, lúc say rượu cô bị người con trai thần bí chiếm đoạt thô bạo, nhưng không ngờ gương mặt dưới mặt nạ đó lại chính là hắn …Chỉ vì cao hưng mà hắn cưng chiều nuôi dưỡng cô như đồ vật, nhưng không nghĩ sẽ có một ngày cô chiếm trọn trái tim của hắn. Chênh lệch mười năm làm cho hắn chùn bước, nhưng mà nhìn cô và người nam nhân khác vô cùng thân mật lại làm hắn tức giận không thể khống chế được bản thân. Khi hắn nhận rõ tình cảm của mình, cô lại biến mất …Năm năm sau, hắn nhận được lời mời tham gia tiệc khai trương Pup S
bảo bối ngoan ngoãn để ta yêu